Em thân mến,
Khi nghe em báo tin đã đậu Chủng Viện, anh muốn viết cho em đôi dòng chia sẻ này, trong niềm vui và biết ơn – niềm vui vì Thiên Chúa đã chạm vào trái tim em, và biết ơn vì giữa muôn ngả đường đời, em đã dám thưa tiếng “Xin vâng” để bắt đầu hành trình theo Chúa.
Trước hết, em ơi, ơn gọi không khởi đi từ em, mà từ chính Thiên Chúa. Ngài là Đấng đã nhìn thấy em, gọi tên em, và mời em bước vào câu chuyện tình yêu của Ngài.
Ơn gọi mà Thiên Chúa đã cất tiếng gọi em không phải là thành tích, càng không phải là phần thưởng cho những người tài giỏi và đưucs hạnh, mà là một ân huệ nhưng không của Đấng đã yêu thương em từ thuở đời đời.
Phần của chúng ta chỉ là đáp lại lời mời ấy bằng một tấm lòng sẵn sàng và trung tín, và bằng những bước chân nhỏ bé nhưng kiên định mỗi ngày.
Em đừng sợ nếu thấy mình yếu đuối hay bất toàn. Không ai trong chúng ta được gọi vì hoàn hảo. Chính những vết nứt, những giới hạn và yếu đuối nơi em lại là nơi để Thiên Chúa biểu lộ sức mạnh của Ngài, và là cái cớ để em tín thác và trở nên chứng nhân tình yêu tuyệt mỹ của Ngài
Nếu có những khuyết điểm, lỗi lầm và thiếu sót, đừng xấu hổ !, vì đó là dấu chỉ của sự trưởng thành trong hành trình theo Thầy Giêsu. Và điều quan trọng không phải là ta không vấp ngã, mà là ta không ngừng đứng dậy, không ngừng tin vào lòng thương xót của Ngài.
Anh biết, có thể hôm nay em bước vào con đường này với nhiều lý do khác nhau: có thể vì cảm hứng, vì ngưỡng mộ, vì lòng biết ơn, hay vì một mơ ước thiêng liêng nào đó.
Những lý do ấy không xấu – đó là bước khởi đầu thật đẹp. Nhưng trên hành trình dài, em sẽ cần thanh luyện chúng mỗi ngày, để tình yêu ấy không còn là tìm mình, hay để ơn gọi không trở thành phương tiện cho danh vọng hay nhu cầu được tôn trọng. Mà tất cả đều dành cho Thiên Chúa.
Hãy để Thánh Thần mỗi ngày biến đổi những động lực ban đầu thành một tình yêu tinh tuyền cho Thiên Chúa và tha nhân.
Hãy học sống nhỏ bé, khiêm nhường và phục vụ âm thầm, vì chỉ nơi đó, tình yêu ơn gọi mới thực sự lớn lên.
Ơn gọi không phải là bước lên cao, nhưng là bước xuống sâu, vào lòng nhân hậu của Chúa và lòng thương của con người.
Em thân mến, con đường em đang bước đi sẽ không dễ. Đời dâng hiến không phải là cánh cửa thiên đàng mở sẵn,
nhưng là con đường hẹp, là hành trình tự hiến, nơi mỗi bước đi là một lần học phó thác, tin tưởng và kiên trì hơn.
Sẽ có lúc em mệt, sẽ có khi muốn quay lại, nhưng chính trong những giờ phút ấy, hãy nhớ rằng:
Chúa vẫn tin tưởng nơi em, ngay cả khi em không còn tin nơi chính mình.
Hãy cứ bước đi, từng ngày, từng bước nhỏ, trong tình yêu và niềm tín thác.
Và khi có lúc không biết phải làm gì, hãy chỉ cần ngồi lại,
nhìn lên Thánh Giá, và thưa:
“Lạy Chúa, con ở đây, xin dạy con biết yêu và theo Chúa cho đến cùng.”
Anh cầu chúc cho em, trong những ngày đầu của hành trình này,
được giữ mãi ngọn lửa đầu tiên, nhưng hơn hết, biết để ngọn lửa ấy được Chúa thanh luyện và làm cho bền vững.
Anh tin rằng, bằng con người trung tín và đơn sơ của em, thì qua thời gian, chính Thiên Chúa sẽ làm cho ơn gọi nơi em trở nên nguồn bình an và niềm vui sâu thẳm.
Anh cầu nguyện cho em và cho anh.
Xin Chúa Giêsu – người Thầy hiền và người Bạn trung thành – nắm tay anh em mình trên mọi nẻo đường ơn gọi. Xin tình yêu của Thiên Chúa, Đấng mời gọi chúng ta biến đổi chúng ta từng ngày, để trở nên dấu chỉ của tình yêu và khí cụ tình yêu của Ngài.
Thân mến,
Anh của em trong Đức Kitô.











Discussion about this post