Thập giá được xem là sự xấu hổ, xấu xí và thất bại. Nhưng hôm nay, đã được biến thành biểu tượng của chiến thắng và tình yêu, nhờ Đức Giêsu Kitô
Biểu tượng của sự xấu hổ

Trước khi Chúa Giêsu bị đóng đinh trên thập giá, thập giá là biểu tượng phổ quát của sự xấu hổ và cái chết. Thập giá là một điều xấu xa đáng sợ, bởi vì rất nhiều người Do Thái đã bị người La Mã đóng đinh, và bởi vì rất nhiều người Do Thái đã bị sát hại hoặc bị buộc phải cải đạo nhân danh của cái bóng và cái bóng của thập tự giá.
Nó được nghĩ ra như một phương pháp hành quyết công khai, nhục nhã, đau đớn, quanh co nhất có thể. Kẻ bị kết án sẽ bị lột trần truồng, trói vào cột, đánh đòn và đánh bằng roi da có gắn những mảnh kim loại hoặc thủy tinh được dệt vào để xé da khỏi xương của họ.
Sau đó, các tội nhân bị bắt đi bộ, thường xuyên qua những khu vực công cộng nhất của thị trấn, mang theo thanh gỗ chéo trên lưng và vai vốn đã bị xé nát của họ. Vết máu trên sàn nhà và trên quần áo của họ sẽ hiện rõ, cảnh báo gay gắt cho công chúng về hậu quả của việc nổi dậy chống lại sự cai trị của La Mã.
Các nạn nhân sau đó bị đóng đinh vào mắt cá chân và cổ tay vào một cái cây, tấm lưng đẫm máu của họ tựa vào vỏ cây thô ráp, khiến họ càng thêm đau đớn vì cơn đau vốn đã dữ dội.
Sau đó, các nạn nhân thường bị treo cổ bên cạnh những con đường đông đúc nhất hoặc những nơi gặp gỡ, la hét trong đau đớn khi bị treo ở đó, rồi chết (thường là vài ngày sau) vì ngạt thở do cổ kiệt sức và tắc nghẽn khí quản.
Đó là sự tàn bạo của việc đóng đinh mà nó chưa bao giờ được nhắc tới trong xã hội văn minh. Đó là hình phạt chỉ dành riêng cho những tên trộm, nô lệ chạy trốn khỏi chủ, những vụ giết người hoặc những kẻ nổi dậy chống lại đế chế La Mã. Chúa Giê-su bị đóng đinh vì 2 lý do, thứ nhất, vì Ngài tự xưng là Vua và có một Vương quốc khác (và La Mã không thể có được điều đó!) và bởi vì Ngài tự xưng là Đức Chúa Trời (và người Do Thái không thể dung thứ cho sự báng bổ đó!)
Nhưng hôm nay, vụ sát hại một người đàn ông vô tội, công chính. Vụ sát hại Đấng Immanuel, Thiên Chúa nhập thể. Chính nhờ Thập giá của người đàn ông vô tội, tất cả tội lỗi của chúng ta trong quá khứ hiện tại và tương lai; mọi tội lỗi của thế gian quá khứ, hiện tại và tương lai đều được Ngài gom lại.
Sách ngôn sứ I-sai-a 53:4-6
Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta, còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa giáng họa, phải nhục nhã ê chề.
5 Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành.
6 Tất cả chúng ta lạc lõng như chiên cừu, lang thang mỗi người một ngả. Nhưng ĐỨC CHÚA đã đổ trên đầu người tội lỗi của tất cả chúng ta.
Từ một biểu tượng của sự nhục nhã và xấu xí, cây Thập giá trở nên đẹp một cách nghịch lý. Cây thánh giá thật đẹp. Đẹp vì cây Thập giá tiết lộ chiều sâu mà ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa sẽ đến để cứu chuộc tạo vật của Ngài về chính Ngài và khỏi sự kìm kẹp của Satan, tội lỗi và cái chết.
Thư 2 gửi tín hữu Cô-rin-tô 5:18-21
Mọi sự ấy đều do bởi Thiên Chúa là Đấng đã nhờ Đức Ki-tô mà cho chúng ta được hòa giải với Người, và trao cho chúng tôi chức vụ hòa giải.19 Thật vậy, trong Đức Ki-tô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hòa giải với Người. Người không còn chấp tội nhân loại nữa, và giao cho chúng tôi công bố lời hòa giải.20 Vì thế, chúng tôi là sứ giả thay mặt Đức Ki-tô, như thể chính Thiên Chúa dùng chúng tôi mà khuyên dạy. Vậy, nhân danh Đức Ki-tô, chúng tôi nài xin anh em hãy làm hòa với Thiên Chúa.21 Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta, để làm cho chúng ta nên công chính trong Người.
Hãy lưu ý rằng Thiên Chúa không hòa giải chính Ngài với thế gian mà hòa giải thế giới với chính Ngài. Ngài không phải là người quay lưng lại và rời xa sự sáng tạo của mình, mà chính tạo vật đã quay lưng lại và rời xa người tạo ra nó.
Nhưng trong tình yêu không ngừng nghỉ và ân sủng khôn tả, công cuộc cứu độ bắt đầu không phải vào Thứ Sáu Tuần Thánh mà vào Lễ Giáng Sinh, khi chính Thiên Chúa bước vào thế giới của chúng ta, được sinh ra bởi một trinh nữ. Người sống để thiết lập và khai mở Nước Thiên Chúa.
Vương miện gai là vương miện của Ngài và thập tự giá là ngai vàng của Ngài.
Thiên Chúa được mạc khải nơi Chúa Kitô là Đấng tha thứ và hòa giải.” Cha tha thứ cho họ, họ không biết việc họ làm.”
Vì vậy, hãy để tôi hỏi bạn điều này. Chúa ở đâu vào Thứ Sáu Tuần Thánh? Bạn có thể nghĩ rằng Ngài vắng mặt hoặc có thể đang quan sát từ xa?
Nhưng Chúa Giêsu đã nói trong Gio-an 5:19
19 “Thật, tôi bảo thật các ông: người Con không thể tự mình làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều Người thấy Chúa Cha làm; vì điều gì Chúa Cha làm, thì người Con cũng làm như vậy
Vậy Cha ở đâu? Có phải người cha được tìm thấy ở Caiaphas đang tìm vật tế thần? Có phải ngài được thấy ở Philatô khăng khăng đòi công lý trừng phạt? Không, Ngài được tìm thấy trong Đấng Kitô, bị treo trên cây thập tự và công bố sự bình an và tha thứ mà không tính đến tội lỗi của họ đối với họ.
Nếu thập giá cho thấy sự xấu hổ của con người thì hôm nay, cây thập tự cho thấy vẻ đẹp của Thiên Chúa cứu độ thế giới.
Thập giá dành cho chúng ta
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.17 Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ. (Gio-an 3:16-17)
Chúa Giêsu đã chết cho chúng ta chứ không phải cho Thiên Chúa.
Chúng ta là những người cần được cứu chuộc, cần được cứu khỏi sự kìm kẹp của tội lỗi, cái chết và khỏi quyền lực của kẻ thù. Chúng ta là những người cần được giải thoát khỏi cơn nghiện tội lỗi.
Ngài đã làm điều đó bằng cách mở ra một con đường để chúng ta thực sự biết Ngài, từ linh hồn đến thể xác. Chúng ta là đối tượng được Ngài yêu mến và Ngài muốn phá bỏ mọi rào cản ngăn cản chúng ta nhận biết Ngài, bước đi với Ngài và yêu mến Ngài (đây mới là sự sống đời đời đích thực)
Mà sự sống đời đời đó là họ nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Đấng Cha đã sai đến, là Giê-su Ki-tô. Giăng 17:3
Thánh Gio-an viết rằng 5:11-13
Lời chứng đó là thế này: Thiên Chúa đã ban cho chúng ta sự sống đời đời, và sự sống ấy ở trong Con của Người.
12 Ai có Chúa Con thì có sự sống; ai không có Con Thiên Chúa thì không có sự sống.
13 Tôi đã viết những điều đó cho anh em là những người tin vào danh Con Thiên Chúa, để anh em biết rằng anh em có sự sống đời đời. (1 Gio-an 5:11-13)
Nhờ thập giá, chúng ta trở con người mới, chúng ta trở thành một phần của Vương quốc hiển trị với Chúa Kitô thông qua sự hòa giải, tình yêu và sự tha thứ. Chúng ta trở thành những người dự phần vào bản chất thiêng liêng và, trọn vẹn và hòa giải của Chúa. NGAY BÂY GIỜ, không phải trong thời đại sắp tới. Chúng ta được cứu NGAY BÂY GIỜ để chúng ta xứng đáng được thông phần vào sự thánh thiêng của Ba Ngôi Thiên Chúa.
Vì thế, chúng ta được mời gọi để nên giống Chúa Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta noi gương Ngài và vác thập giá của mình. Đó là một cụm từ đã được sử dụng sai nhiều lần qua nhiều thời đại. Vác thập tự giá không phải là đối phó với những người hàng xóm ồn ào hay những người chồng khó tính.
Đúng hơn, đó là nằm xuống và từ bỏ con đường của thế gian, sự trả thù, phán xét, xúc phạm, không tha thứ, quyền lực và kiểm soát. Chúng ta ăn năn (suy nghĩ lại và từ bỏ) những điều đó.
Vác thập giá là con đường đồng đau khổ của tình yêu. Đó là con đường tha thứ, ngoảnh mặt bên kia, từ bỏ quyền trả thù. Đó là đặt ra quyền đi theo con đường riêng của mình, thay vì chọn con đường của Ngài, ngay cả khi điều đó có nghĩa là bị hiểu lầm, bắt bớ hoặc bị nói xấu.
Đây là lý do tại sao thập tự giá là biểu tượng của chúng ta. Chúng ta chết với Đấng Ki -tô và được sống lại trong đời sống mới trong Ngài. Chúng ta chết vì tội lỗi và vươn tới tự do trong Chúa Giêsu. Chúng ta chết đi chính mình và học được sự công bằng của sự vâng lời.
Nơi Chúa Kitô chịu đóng đinh ban cho chúng ta thân xác tan nát và máu đổ ra làm dấu hiệu cho sự tha thứ tình yêu tuyệt hảo của Ngài. Hãy nhớ rằng, chính hôm nay, cây thập giá được xem là sự xấu hổ, xấu xí và thất bại đã được biến thành biểu tượng của chiến thắng, tha thứ và tình yêu.