“Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em.” (Ga 15,16)
Ơn Gọi – Lời Mời Bước Vào Mầu Nhiệm Tình Yêu
Từ “ơn gọi” trong truyền thống Kitô giáo bắt nguồn từ tiếng Latinh vocatio, nghĩa là “lời mời” hay “lời gọi”[1]. Nhưng trong ánh sáng đức tin, “ơn gọi” không chỉ là một “tiếng gọi nghề nghiệp”, mà là lời mời gọi sống trọn vẹn trong tương quan với Thiên Chúa, để đời ta trở nên phản chiếu của tình yêu Ngài. “Ơn gọi là lời Thiên Chúa mời gọi mỗi người sống trong sự hiệp thông với Ngài và với tha nhân, theo cách riêng biệt và duy nhất, để làm chứng cho tình yêu và kế hoạch cứu độ của Ngài.”[2] Ơn gọi vì thế không chỉ là dừng lại ở việc chọn lựa một con đường: đi tu, lập gia đình, hay sống độc thân, mà là chọn cách sống tình yêu của Thiên Chúa trong chính hoàn cảnh đời mình.
Một cách riêng, một số người được ban tặng một món quà đặc biệt, một cơ hội để yêu mến và phụng sự Thiên Chúa và Giáo Hội của Người theo cách đòi hỏi một sự dấn thân tự nguyện và cá nhân trọn đời cho tình yêu và sự phụng sự dành riêng cho Thiên Chúa. Đó là ơn gọi sống đời thánh hiến, đây là ước muốn hiến thân trọn vẹn cho Thiên Chúa trong tình yêu, đến nỗi việc theo đuổi sự kết hợp với Thiên Chúa khiến bất cứ điều gì hay bất cứ ai trở nên quan trọng hơn.
Cũng vậy, ơn gọi trong đời sống tu trì, và thánh hiến cũng là một lời kêu gọi bước vào mối quan hệ yêu thương mật thiết với Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa mời gọi bạn để tận hiến trọn vẹn cho Thiên Chúa và cho dân Người qua đời sống thánh hiến.
Ơn Gọi Khởi Đi Từ Thiên Chúa – Và Lớn Lên Trong Tự Do Của Con Người
“Thiên Chúa yêu thương trước, để con người có thể đáp lại trong tự do.” (x. 1 Ga 4,19)
Thiên Chúa là Đấng khởi đầu
Ơn gọi thánh hiến trước hết không phải là một kế hoạch cá nhân, một dự định riêng tư mà ta có thể kiểm soát hay một giấc mơ riêng của con người, nhưng là sáng kiến của Thiên Chúa, Đấng yêu thương và mời gọi mỗi người theo cách độc nhất. ChínhThiên Chúa là Đấng khởi sự và hoàn thiện ơn gọi của mỗi người chúng ta, nhưng Ngài tôn trọng tự do con người để lời gọi ấy trở nên một cuộc gặp gỡ của hai tình yêu: tình yêu của Đấng tạo dựng và tình yêu của người được mời gọi.
Ơn gọi này chạm đến chiều sâu căn tính con người: Chúng ta được tạo dựng “theo hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,27), nghĩa là được dựng nên để yêu và hiệp thông như chính Chúa Ba Ngôi. Chúng ta được mời gọi trở nên “đồng hình đồng dạng với Đức Kitô” (Rm 8,29), để qua đó, thế giới nhận ra dung mạo của Thiên Chúa Tình Yêu một cách chân thật: “Ơn gọi là tiếng vọng của Tình Yêu vĩnh cửu trong trái tim con người, là nơi Thiên Chúa và con người tìm thấy nhau.”
Thiên Chúa nhìn vào từng người với ánh mắt âu yếm, Ngài gọi tên, như xưa Ngài đã gọi các ngôn sứ, Samuel, Đức Maria, và các Tông đồ. Tiếng gọi ấy không ồn ào, nhưng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng, chờ đợi sự đáp lại bằng lòng tin yêu.
Con người đáp trả trong tự do
Dù ơn gọi khởi đi từ chính Thiên Chúa, nhưng Ngài không áp đặt; Ngài mời gọi trong tự do. Ơn gọi chỉ trở nên thực khi con người đáp lại bằng tình yêu tự nguyện. Sự tự do ấy không phải là “muốn gì làm nấy”, mà là tự do để yêu, để dâng hiến chính mình, để chọn điều thiện hảo. Ơn gọi vì thế vừa là ân sủng, vừa là sự cộng tác: ân sủng Thiên Chúa nâng đỡ, và tự do con người đáp trả.
Trong hành trình đó, người được gọi dần nhận ra rằng: Bình an và niềm vui sâu thẳm là dấu chỉ của tiếng Chúa. Mọi nỗi sợ, giới hạn hay yếu đuối đều có thể trở thành nơi Thiên Chúa biểu lộ quyền năng của Ngài (x. 2Cr 12,9).
Lớn lên trong hành trình tự do thiêng liêng
Ơn gọi không hoàn thành trong một ngày, mà lớn lên từng bước, trong ánh sáng và thử thách. Như viên đá trong tay người thợ, Thiên Chúa kiên nhẫn gọt giũa ta, từng vết khía là một bước nên đẹp hơn. Chính tự do của ta, khi ta để Ngài chạm đến, biến đổi, khiến đời ta trở thành tác phẩm của tình yêu Thiên Chúa. Mỗi lần ta nói ‘xin vâng’, Thiên Chúa lại khắc thêm một đường nét của Ngài nơi trái tim ta.
Theo Bước Thầy Giêsu– Được Thánh Hiến Bởi Thánh Thần
Ơn gọi sống đời thánh hiến là lời mời bước theo Chúa Con, Đấng là con đường duy nhất dẫn đến Chúa Cha (x. Ga 14,6). Người gọi những ai Chúa Cha đã trao ban cho Người (x. Ga 17,9) không chỉ để “làm việc” cho Người, mà để lấy việc theo Người làm mục đích của cả cuộc đời. Đối với một số người, lời mời ấy trở nên một tiếng gọi đặc biệt, đòi hỏi sự dấn thân trọn vẹn – nghĩa là từ bỏ mọi sự (x. Mt 19,27), sống bên Người, đi theo Người đến bất cứ nơi nào Người đi (x. Kh 14,4).
Trong dung mạo của Chúa Giêsu, “hình ảnh của Thiên Chúa vô hình” (Cl 1,15), nhân loại thoáng thấy chiều sâu của một tình yêu vô biên, tình yêu đã đặt nền cho chính sự hiện hữu của con người. Ai để mình được tình yêu ấy chiếm lấy, thì không thể không đứng lên, từ bỏ, và bước theo. Giống như Phêrô, Anrê, Giacôbê và Gioan (x. Mc 1,16–20), như Matthêu (x. Mc 2,14), và như người thanh niên được Chúa Giêsu “nhìn anh và yêu mến anh” (Mc 10,21), họ rời bỏ mọi sự để đi theo Đấng đã yêu họ trước. Thánh Phaolô diễn tả kinh nghiệm ấy bằng lời xác tín: “Tôi coi tất cả là thiệt thòi so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa của tôi… tất cả những gì khác, tôi coi như rác rưởi, để được Đức Kitô.” (Pl 3,8)
Sống đời thánh hiến chính là chương trình đời sống của người muốn nên một với Đức Kitô, muốn mang trong mình tâm tình và lối sống của Người – Đấng khiết tịnh, khó nghèo và vâng phục. Những lời khuyên Phúc Âm ấy không phải là gánh nặng, mà là con đường nên đồng hình đồng dạng với Chúa, là cách sống lại chính kinh nghiệm của Người trong thế giới hôm nay. Nhưng hành trình ấy không thể thực hiện nếu không có Chúa Thánh Thần – nguồn sống và linh hồn của mọi ơn gọi. Chính Ngài khơi dậy trong con người khát vọng hiến dâng, quyến rũ trái tim ta như đã quyến rũ tiên tri Giêrêmia: “Lạy Chúa, Ngài đã quyến rũ con, và con đã để cho Ngài quyến rũ.” (Gr 20,7).
Thánh Thần là Đấng giúp cho ước muốn đáp trả ấy trưởng thành và trung tín; Ngài hun đúc tâm hồn, nắn đúc ý chí, và dẫn ta đi qua hành trình thanh luyện để nên giống Đức Kitô hơn – trong khiết tịnh, khó nghèo và vâng phục. Dưới tác động của Ngài, người sống đời thánh hiến không ngừng được biến đổi từ bên trong, để trở nên sự hiện diện sống động của Đức Kitô Phục Sinh giữa lòng thế giới. Đi theo Chúa Con trong quyền năng của Thánh Thần chính là sống cho Chúa Cha, là để cho Thiên Chúa yêu thương, thánh hóa và dùng cuộc đời ta làm khí cụ cứu độ. Và như thế, người sống đời thánh hiến không còn thuộc về chính mình, nhưng thuộc trọn về Đấng đã yêu họ và đã hiến mình vì họ. (x. Gl 2,20)
Ơn Gọi – Tham Dự Vào Giấc Mơ Của Thiên Chúa
“Lạy Cha, xin cho tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha.” (Ga 17,21)
Giấc mơ của Thiên Chúa
Thiên Chúa có một giấc mơ: một nhân loại hiệp nhất trong tình yêu, nơi mỗi người sống như anh chị em, cùng hướng về Nước Trời. Đó là viễn cảnh mà Đức Giêsu đã cầu nguyện, giấc mơ về một thế giới không còn chia rẽ, nơi tình yêu thắng vượt ích kỷ và loại trừ. Ơn gọi của ta chính là tham dự vào giấc mơ ấy, là cùng với Thiên Chúa “làm cho giấc mơ của Ngài thành hiện thực”.[3] Mỗi người, bằng ơn riêng của mình, được mời gọi góp phần vào công trình ấy: có thể là Linh mục quy tụ Dân Chúa trong Thánh Thể, hoặc Tu sĩ sống triệt để tình yêu Tin Mừng, hoặc Giáo dân thánh hóa trần thế bằng đời sống công chính và yêu thương, hoặc có thể là mọi ơn gọi nào đó, nhưng: “Không ai được gọi để sống cho riêng mình. Ơn gọi nào cũng hướng về cộng đoàn, về sự hiệp nhất và phục vụ.”
Ơn gọi – phần của ta trong bản hòa tấu của Thiên Chúa
Nếu giấc mơ của Thiên Chúa là một bản hòa ca, thì ơn gọi của ta chính là nốt nhạc Ngài viết riêng cho ta. Mỗi người một âm sắc, một vai trò, nhưng tất cả cùng tạo nên giai điệu của hiệp nhất. Khi ta sống trung tín với ơn gọi của mình, ta làm cho khúc ca tình yêu ấy vang vọng giữa thế gian,
và thế giới trở nên một nơi có Chúa ở cùng.“Sống ơn gọi là để Thiên Chúa hát lên giai điệu của Ngài nơi cuộc đời ta.”
Ơn Gọi Không Chỉ Là “Làm Gì Cho Chúa”, Mà Là “Sống Trong Chúa”
“Thầy là cây nho, anh em là cành… Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, người ấy sinh nhiều hoa trái.” (Ga 15,5)
Một trong những hiểu lầm phổ biến nhất về ơn gọi là xem nó như một “công việc” hay một “nhiệm vụ” phải hoàn thành. Nhưng cốt lõi của ơn gọi không nằm ở việc ta làm, mà ở đấng ta thuộc về.
Trước khi sai các môn đệ đi rao giảng, Đức Giêsu “gọi họ đến với Người” (x. Mc 3,14).
Ơn gọi luôn bắt đầu từ ở lại với Chúa, từ việc để cho Ngài biến đổi trái tim, trước khi trao sứ mạng cho đôi tay. “Chúa không cần những công trình vĩ đại, Ngài cần những con tim yêu thương thật.”
Sống ơn gọi bằng tình yêu mỗi ngày
Khi ta làm việc, cầu nguyện, yêu thương hay chịu đựng tất cả đều có thể trở thành hành vi thánh thiện, nếu được thực hiện trong Chúa. Ơn gọi vì thế không phân biệt lớn nhỏ, cao thấp. Một linh mục dâng lễ, một nữ tu phục vụ, một người cha làm việc chăm chỉ, một người mẹ kiên nhẫn dạy con — tất cả đều đang sống ơn gọi, nếu họ làm điều đó bằng tình yêu. Đức Thánh Cha Phanxicô nhắc rằng: “Ơn gọi không chỉ dành cho một nhóm người đặc biệt, mà là lời mời gọi nên thánh dành cho tất cả.”[4]
Nên thánh trong những điều bình thường
Nên thánh không phải là thoát ly khỏi thế gian, mà là thánh hóa chính thế gian bằng tình yêu. Ơn gọi trở nên sống động khi ta nhận ra Thiên Chúa hiện diện trong mọi sự – trong niềm vui, trong lao nhọc, và cả trong những thất bại. “Tình yêu biến mọi việc nhỏ thành điều vĩ đại trước mắt Thiên Chúa.” (Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu)
Ơn Gọi – Hành Trình Của Tình Yêu Được Lớn Lên
“Ơn gọi không phải là nơi ta đạt đến, mà là con đường ta cùng Chúa đi qua.”
Ơn gọi như một hành trình
Không ai được sinh ra đã hoàn toàn hiểu ơn gọi của mình. Đặc biệt là ơn gọi dâng hiến, đó là một hành trình dài, nơi Thiên Chúa và con người cùng bước đi, cùng đối thoại, cùng yêu thương. Trên hành trình ấy, có ánh sáng rạng rỡ của niềm tin, nhưng cũng có những bóng tối của nghi ngờ, khô khan và giới hạn. Thiên Chúa không hứa con đường ơn gọi sẽ dễ dàng, nhưng Ngài hứa sẽ luôn ở bên. Vì thế, đừng sợ khi bạn gặp những thách đố, khó khăn hoặc những nghi ngờ trong chính ơn gọi của mình.
“Đừng sợ, vì Ta ở với con.” (Is 41,10)
Ơn gọi sống đười dâng hiến không phải là bước chân vào cánh cửa Thiên Đàng. Khi bước vào hành trình ơn gọi, ta bước vào hành trình:Từ một tình yêu non nớt đến tình yêu trưởng thành; Từ tìm kiếm bản thân đến hiến dâng vì tha nhân; Từ cảm xúc nông nổi đến niềm vui hiền lành và vâng phục. Sự trung tín trong thử thách làm cho tình yêu trở nên trong sáng và mạnh mẽ. Ơn gọi, như hạt lúa mì, chỉ sinh hoa khi dám chết đi cho chính mình (x. Ga 12,24). “Không có ơn gọi nào lớn lên trong vùng an toàn, mà chỉ trong lòng tin tưởng và trao hiến.”
Khi Ơn Gọi Đi Qua Thử Thách – Thanh Luyện Để Trở Nên Tinh Tuyền
“Chúa không chọn người hoàn hảo; Ngài hoàn thiện những ai Ngài chọn.”
Thánh Phaolô đã nói: “Khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.” (2Cr 12,10).
Ơn gọi thánh hiến không đòi ta hoàn hảo, nhưng mời ta tin rằng Thiên Chúa có thể làm điều lớn lao trong sự bé nhỏ của ta. Chính trong giới hạn và bất toàn, ơn sủng được biểu lộ trọn vẹn.
Có những người bước vào ơn gọi mà trong lòng vẫn day dứt hay thậm chí hoài nghi về ơn gọi của mình: “Mình không đủ giỏi… Mình cũng bình thường mà… Mình chẳng xứng đáng để được gọi.” Đôi khi, ta nhìn quanh và thấy người khác đạo đức hơn, mạnh mẽ hơn, chắc chắn hơn.
Còn bản thân, chỉ thấy sự yếu đuối, mong manh, và cả những vết thương sâu chưa lành. Nhưng chính trong những tâm hồn như thế, Thiên Chúa thường chọn để làm nơi Ngài tỏ lộ vinh quang. Ơn gọi không phải là phần thưởng cho người tốt lành, mà là một hành trình biến đổi cho người yếu đuối. Chúa không tìm kiếm sự hoàn hảo, Ngài tìm con tim biết mở ra cho ân sủng.
“Khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.” (2Cr 12,10)
Nếu Chúa chỉ gọi những người mạnh mẽ, và trong sạch thì có lẽ chẳng ai có thể đứng trong hàng ngũ của Ngài. Chẳng lẽ, một Thiên Chúa, Đấng tác tạo ta lại không hay biết gì về ta? Ta cần tin rằng: Ngài biết, Ngải hiểu thấu con tim ta, và cả những yếu đuối và lầm lỗi của ta. Chính vì Ngài nhìn thấy nơi ta một điều gì đó mà ta chưa thấy, một khả năng yêu, một niềm tin chưa nở trọn, – nên Ngài vẫn gọi. Hãy vững tin rằng: “Thiên Chúa vẫn tin tưởng nơi ta, ngay cả khi ta không còn tin vào chính mình.” Đừng sợ khi thấy mình bất toàn. Đừng hoang mang khi thấy lòng mình chưa đủ lửa. Chính sự yếu đuối lại là mảnh đất tốt để ân sủng bén rễ, là nơi Chúa Giêsu cúi xuống, nâng ta dậy, và thì thầm: “Không phải vì con xứng đáng, nhưng vì Ta yêu con.” Ơn gọi không đòi ta mạnh mẽ để được chọn, mà mời ta tin tưởng để được chữa lành. Bóng tối nghi ngờ không phải là dấu chấm hết, mà là khởi đầu của một đức tin trưởng thành, nơi ta không còn nương tựa vào bản thân, nhưng phó thác mọi sự cho Đấng đã kêu gọi ta bằng tên.
Khi tình yêu được thanh luyện để trở nên trong sáng
Ơn gọi không chỉ là ánh sáng; nó còn là lửa. Và ngọn lửa ấy – nếu ta để cho nó cháy – sẽ thiêu rụi mọi điều không thuộc về Thiên Chúa. Chúa thanh luyện ơn gọi không phải để làm ta khổ, mà để giải thoát ta khỏi những điều không thật trong tình yêu của ta dành cho Ngài. Ban đầu, nhiều người đến với ơn gọi bằng những lý do nào đó, dù chưa hoàn hảo: có thể vì cảm hứng, vì lòng biết ơn, vì yêu thích một ai đó, hoặc vì được tôn tọng… Những lý do đó không sai – nhưng chưa đủ sâu. Chúng cần được tinh lọc để trở thành tình yêu không vụ lợi, một tình yêu dám hiến mình mà không đòi đáp lại.
Thánh Gioan Tẩy Giả đã nói: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại.” (Ga 3,30) Đó là quy luật của mọi ơn gọi chân thật. Càng đi xa, ta càng được mời gọi nhỏ đi: nhỏ trong sự kiêu hãnh, nhỏ trong cái tôi muốn được tôn trọng, nhỏ trong ham muốn được công nhận và yêu mến. “Ai muốn làm lớn giữa anh em, hãy làm người phục vụ anh em.” (Mc 10,43) Ơn gọi không phải là bước lên bục vinh quang, mà là bước xuống để cúi rửa chân cho tha nhân. Không phải là được gọi là “cha”, là “sơ”, là “thầy”, mà là trở nên người anh, người chị, người bạn, sống giữa đời với tấm lòng khiêm tốn, phục vụ và yêu thương. Vì chính Đức Kitô, Đấng là Chúa, là Thầy đã nói: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ (…) nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu” (Ga 15,15). Khi ơn gọi được thanh luyện, ta học biết rằng: Tình yêu không cần phải được nhìn thấy để có giá trị. Người sống ơn gọi không tìm cách nổi bật, mà mong được tan biến để Chúa được chiếu sáng qua họ. Ơn gọi không phải là để được nhìn thấy, mà là để trở nên trong suốt, để chỉ còn Chúa được nhìn thấy qua ta. Và như thế, tình yêu ơn gọi đạt tới sự tinh tuyền của Thập Giá – nơi ta mất tất cả để được thuộc trọn về Ngài, nơi đau khổ trở thành ân sủng, và phục vụ trở thành niềm vui sâu thẳm. “Tình yêu chỉ trở nên trong sáng khi nó chịu đốt cháy bởi Thánh Giá.”
Ơn Gọi – Con Đường Nên Một Với Thiên Chúa
“Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi.” (Gl 2,20)
Ơn gọi là hiệp thông, không phải công trạng
Ơn gọi không phải là thành tích đạo đức hay chức vụ, mà là con đường nên một với Thiên Chúa.
Khi ta càng để Ngài chiếm lấy con tim mình, ta càng sống ít cho bản thân và nhiều cho Ngài. Ơn gọi vì thế không dừng lại ở hành động, mà tiến đến sự hiệp nhất nội tâm – nơi linh hồn được biến đổi để nên giống Đức Kitô trong mọi sự. Đó là lúc ơn gọi trở thành đời sống thần hiệp, khi con người và Thiên Chúa cùng hòa nhịp trong tình yêu. “Ơn gọi đích thực không chỉ là phục vụ Chúa, mà là sống đến mức Chúa có thể phục vụ thế giới qua ta.”
Nên một trong Thánh Thần
Thánh Thần là linh hồn của mọi ơn gọi. Ngài là Đấng soi sáng, hướng dẫn, an ủi và đổi mới ta mỗi ngày. Khi ta để Thánh Thần hành động, đời ta trở nên dụng cụ của tình yêu Thiên Chúa – một cây đàn trong tay Đấng Sáng Tạo, để Ngài gảy lên bản nhạc của sự sống và ơn cứu độ. “Ai được Thần Khí dẫn dắt, người ấy được gọi là con Thiên Chúa.” (Rm 8,14) Ơn gọi chỉ thật sự viên mãn khi ta để Thánh Thần làm chủ đời mình, để mọi quyết định, mọi lời nói, mọi hành động đều vang vọng âm hưởng của tình yêu Thiên Chúa.
Trở nên khí cụ bình an
Ơn gọi không kết thúc ở “tôi”, mà hướng ra “tha nhân”. Người sống ơn gọi đích thực là người trở thành khí cụ bình an, người mang Chúa đến nơi thiếu vắng Ngài. “Xin cho con biết yêu mến và phục vụ, để ở đâu có hận thù, con gieo yêu thương; ở đâu có bóng tối, con đem ánh sáng.” (Thánh Phanxicô Assisi) Ơn gọi không phải là nơi ta đạt được điều gì cho mình, mà là nơi Thiên Chúa đạt được điều gì cho thế giới qua ta.
Phân Định Ơn Gọi –Lắng Nghe Tiếng Chúa
“Hỡi Samuel, Samuel!” – Và cậu đáp: “Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng nghe.” (1 Sm 3,10)
Phân định – bước đầu của ơn gọi thật
Phân định là nghệ thuật lắng nghe trong Thánh Thần, là khả năng nhận ra tiếng nói của Chúa giữa muôn tiếng khác. Thiên Chúa nói với ta qua Lời Kinh Thánh, qua những biến cố đời thường, và qua những con người Ngài gửi đến trên đường ta đi.
Như Đức Thánh Cha Phanxicô nói: “Thiên Chúa vẫn không ngừng nói với chúng ta. Nhưng chính chúng ta phải học cách lắng nghe Ngài, bằng con tim mở rộng và khiêm nhường.”[5] Phân định không phải là tìm “câu trả lời đúng” ngay lập tức, mà là hành trình tìm kiếm ánh sáng từng ngày, bằng cầu nguyện, đối thoại và lắng nghe.
Những dấu chỉ của tiếng gọi thật
- Bình an sâu xa: không phải yên ổn bề ngoài, mà là sự hài hòa nội tâm.
- Niềm vui bền vững: không nhất thời, nhưng lan tỏa dù trong thử thách.
- Hoa trái của Thánh Thần: bác ái, khiêm nhường, phục vụ, và trung tín.
Nếu một chọn lựa giúp ta yêu Chúa và yêu người hơn, đó thường là hướng đi của Thần Khí.
Đồng hành thiêng liêng – con đường phân định vững chắc
Không ai phân định một mình. Giáo Hội luôn khuyến khích tìm đến người đồng hành thiêng liêng – linh hướng, người tu đức, hay người có kinh nghiệm sống đức tin. Họ không quyết định thay ta, nhưng giúp ta lắng nghe chính mình và nghe được tiếng Chúa rõ hơn. “Phân định ơn gọi không phải là đoán ý Chúa, mà là bước đi cùng Chúa trong ánh sáng.”
Lời Cầu Nguyện Kết Thúc – Xin Vâng Mỗi Ngày
Lạy Chúa Giêsu, Đấng đã gọi con bằng tên, con cảm tạ Chúa vì đã chọn con trong tình yêu và tín nhiệm con dù con yếu đuối. Xin dạy con biết lắng nghe tiếng Chúa trong sâu thẳm tâm hồn,
giữa những tiếng ồn ào của cuộc sống hôm nay. Xin ban cho con một trái tim tự do,
để dám bước đi theo tiếng Chúa, dù con đường có hẹp, có nhiều sỏi đá. Xin ban cho con niềm vui của người được sai đi, niềm bình an của người biết mình được yêu, và lòng trung tín để sống ơn gọi của con đến cùng. Xin cho con, trong từng việc nhỏ, được trở nên ánh sáng nhỏ phản chiếu tình yêu vô tận của Chúa. Và xin cho cuộc đời con trở thành một lời “xin vâng” không ngừng – một bài ca tạ ơn dâng về Cha, để “tất cả nên một trong tình yêu của Ngài.” Amen.
[1] Vocatio – từ Latinh vocare, nghĩa là “gọi”. Trong thần học Kitô giáo, vocation là lời mời gọi của Thiên Chúa dành cho con người để nên thánh và phục vụ trong kế hoạch cứu độ của Ngài.
[2] Xem Giáo lý Hội thánh Công giáo (CCC 1877; 2013)
[3] Melbourne Catholic, “Vocation is about making God’s dream come true,” 2022
[4] ĐTC Phanxicô, Gaudete et Exsultate (2018), số 10: “Tất cả mọi người đều được mời gọi nên thánh.”
[5] ĐTC Phanxicô, Christus Vivit (2019), số 277–280: về việc lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa trong cầu nguyện và phân định.








Discussion about this post