Các bạn trẻ thân mến, mỗi người chúng ta đều mang trong mình một tiếng gọi thiêng liêng. Đặc biệt, nếu bạn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bước vào đời tu trì – trở thành linh mục, tu sĩ – đó là một hồng ân vô cùng quý giá. Nhưng chính tại cánh cửa ơn gọi này, chúng ta cần phải hết sức tỉnh táo và thành thật với Thiên Chúa và chính mình.
Hãy nhìn thẳng vào sự thật: trong sâu thẳm mỗi người chúng ta, có một “Cái tôi” luôn khao khát được nổi bật, được công nhận. Đây là một động lực tự nhiên, nhưng nó trở nên nguy hiểm khi nó muốn “chiếm đoạt” ơn gọi. Khi bạn chưa hề bước qua ngưỡng cửa của sự từ bỏ, chưa nếm trải sự khô khan của lời cầu nguyện, chưa trải qua thanh luyện của đức tin hoặc thậm chí thập giá của đức tin, nhưng đã vội vã tự đội lên đầu mình chiếc mũ vinh quang, —tự ghép mình vào những lộng lẫy, hào nhoáng trong tưởng tượng, hay ngạo nghễ tuyên bố về sự thánh thiện và đạo đức của mình
Hãy dừng lại! Đó không phải là lời mời gọi dịu dàng của Thiên Chúa Tình Yêu.
Đó là tiếng gào thét cuồng vọng của Cái Tôi muốn cướp lấy vinh quang! Nó đang biến Ơn Gọi thành một mục tiêu nghề nghiệp để chinh phục bằng mọi giá, hay tệ hơn, thành một sự vinh quang để phô trương và thu hút ánh nhìn! Ơn gọi là Lời thầm thì mời gọi sự phục vụ khiêm hạ, chứ không phải là tiếng kèn tuyên bố địa vị cá nhân! Ơn gọi không phải là một chiếc áo quyền lực để khoác lên, mà là một gánh nặng phục vụ để mang lấy. Vì thế, xin đừng nhầm lẫn giữa khao khát, sự ước muốn và tự do đáp trả” với “quyền được sở hữu” một chức thánh! Thiên Chúa mời gọi chúng ta dấn thân, chứ không phải để chúng ta tự phong cho mình một danh vị.
Từ Lòng Thương Xót và Tình yêu của Thiên Chúa, chúng ta cần nhớ lại lời Kinh Thánh: “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em” (Ga 15:16). Ơn gọi là một sáng kiến thương xót và tình yêu đến từ Thiên Chúa. Ngài nhìn thấy con người yếu đuối và tội lỗi của chúng ta, nhưng trong tình yêu vô bờ, Ngài vẫn chọn gọi. Vì thế, mọi vinh quang đều phải quy về Đấng đã chọn chúng ta.
Các bạn thân mến, Nơi thật sự bắt đầu của mọi ơn gọi dâng hiến không phải là bục giảng cao nhất hay Ngai Tòa huy hoàng, mà là nền nhà thờ thinh lặng, nơi chúng ta quỳ xuống với đôi gót chân khiêm hạ để cầu nguyện. Ơn gọi là sự từ bỏ cái tôi để trở thành dụng cụ trong tay Thiên Chúa. Điều này đòi hỏi lòng khiêm nhường, vâng phục, và sẵn sàng phục vụ những điều nhỏ bé, âm thầm nhất.
Các bạn trẻ mang trong mình ngọn lửa dâng hiến, đừng để nhiệt huyết ấy bốc cháy vô ích! Hãy cùng nhau cầu nguyện và phân định để thanh lọc ngọn lửa đó, biến nó thành sức mạnh thay đổi tuyệt vời!
Giờ đây, chúng ta hãy dũng cảm chuyển đổi câu hỏi đời mình: hãy ngừng hỏi đầy tham vọng: “Tôi sẽ trở thành vị linh mục lừng danh nào được ngưỡng mộ?” Nhưng Hãy dũng cảm hỏi bằng tất cả sự khiêm tốn: “Lạy Chúa, Ngài muốn con làm gì để phục vụ trong tình yêu vô vị lợi và trong Thánh ý của Ngài?”
Sự khiêm nhường của người dâng hiến được xây dựng trên xác tín rằng mọi sự ta có đều là hồng ân Chúa, chứ không phải do khả năng hay công trạng riêng. Và chính trong những kỷ luật hằng ngày, trong cầu nguyện, học hành cần mẫn, và sống cộng đoàn trong yêu thương, tâm hồn người tu sĩ được mài giũa từng chút một. Những năm tháng âm thầm trong “lò luyện đào tạo” sẽ thiêu rụi mọi ảo ảnh hào nhoáng về bản thân, để rồi chỉ còn lại một con người chân thật, kiên vững và hoàn toàn thuộc về Chúa. Vì thế, đừng vội vàng khoác lên mình “tấm áo vinh quang” khi trái tim vẫn chưa được Chúa uốn nắn. Hãy chấp nhận học bài học khó khăn nhưng cần thiết của kiên nhẫn, nghe Chúa nói, để Chúa dẫn, và Chúa biến đổi. Sự kiên nhẫn chờ đợi ấy không phải là thụ động, nhưng là một hành động tin tưởng, phó thác và vâng phục Thánh Ý, là bước đầu tiên và cũng là bước mạnh mẽ nhất để ta được Chúa hoàn thiện theo cách của Người.
Hãy dùng ngọn lửa khao khát dâng hiến của bạn để sưởi ấm mọi lạnh lẽo thế gian, để soi sáng những tâm hồn lạc lối đang tìm kiếm hy vọng, đừng bao giờ dùng nó để thắp sáng ngai vàng cho bản thân mình! Hãy nhớ, Ơn gọi chân thật là một cuộc đời âm thầm, khiêm tốn dâng hiến, đó chính là sức mạnh vĩ đại nhất, chứ không phải một sự kiện để tung hô ồn ào.
Bạn có sẵn lòng từ bỏ “hình ảnh” lộng lẫy trong tưởng tượng của mình để trở thành “người phục vụ” khiêm nhường mà Chúa đang chờ đợi không? Hãy nói “Có” với sự khiêm tốn, và Chúa sẽ làm nên những điều vĩ đại qua bạn!









Discussion about this post