Mô-sê (nghĩa là Được vớt lên khỏi nước). Khi vua Ai Cập thấy dân số người Do Thái phát triển quá nhanh và lo sợ họ sẽ phát triển quá lớn mạnh và hùng mạnh – vì vậy ông đã ra lệnh giết tất cả các bé trai Do Thái. Khi đó, Mô-sê được ba tháng tuổi, cậu bé được đặt vào một chiếc giỏ không thấm nước trên sông Nile để không bị tổn hại. Đức Chúa Trời đã giữ cho Mô-sê được an toàn, thậm chí còn sắp xếp để con gái của vua Pha-ra-ô tìm thấy Mô-sê trên sông và nuôi dưỡng ông như con ruột của mình.
Chúng ta có thể đọc về Mô-sê trong Công vụ Tông đồ 7:20-22. “Mô-sê sinh ra. Đứa bé kháu khỉnh trước mặt Thiên Chúa, lại chỉ được nuôi ba tháng ở nhà thân phụ. Sau đó bị bỏ, nhưng được con gái Pha-ra-ô rước về nuôi làm con trai mình. Cậu bé được dạy cho biết tất cả về sự khôn ngoan của người Ai-cập và là người đầy uy thế trong lời nói cũng như việc làm.”
Công chúa Ai Cập nhận mẹ ruột của Mô-sê làm vú nuôi Môsê, nên sàu này ông Môsê biết rõ gốc gác của mình .
Khi lớn lên, Mô-sê sống trong cung điện và được giáo dục trong cung điện nhà vua Ai Cập. Sau này Ông đã biết rõ gốc gác của mình và ông đã rất buồn vì người dân của ông (người Do Thái) bị đối xử như nô lệ. Một ngày kia, vì bênh đỡ đồng bào của mình, ông lỡ tay giết một người Ai-cập. Sợ nhà vua trừng trị, ông bỏ trốn vào sa mạc Midian và sống ở sa mạc trong 40 năm.
Một ngày nọ, Chúa nói với ông từ một bụi cây dường như đang bốc cháy… và gửi anh trở lại Ai Cập để giúp giải phóng dân tộc của mình. Thật không may, nhà vua không muốn để dân Chúa đi, và rất nhiều điều khủng khiếp (được gọi là ’10 bệnh dịch’) đã xảy ra với người dân Ai Cập trước khi nhà vua cuối cùng phải nhượng bộ và thả người Do Thái. Nhưng khi vua Pharaô thả cho dân được tự do, Môsê dẫn dân đi. Sau đó nhà Vua thay lòng đổi dạ nên đã đuổi theo. Chúa dùng cột mây lửa dẫn đường, dân chúng theo cột lửa, tiến tới biển đỏ. Trước mặt là biển sau lưng là quân vua Pharaô đuổi theo. Tưởng chừng như không còn lối thoát, nhưng Chúa đã truyền cho Môsê đưa gậy lên để nước biển tách đôi dựng đứng thành 2 bức tường mở ra một con đường để dân đi qua.
Mô-sê đã lãnh đạo dân Israel, đó là tên gọi khác của người Do Thái , vào sa mạc – họ không còn là nô lệ nữa – họ được tự do!
Mô-sê không thực sự muốn công việc giải phóng dân tộc của mình. Ông nhận mình không phải là một diễn giả giỏi, ông ta sợ nhà vua và thường lo lắng về việc không vượt qua được thử thách. Đức Chúa Trời phải luôn nhắc nhở ông rằng Ngài có quyền năng hơn bất kỳ vị vua nào và sẽ giúp Mô-sê thực hiện công việc mà Ngài yêu cầu ông làm!