Giáng sinh trong tôi – Giáng sinh bình an
Tôi là một người sinh ra và lớn lên trong một gia đình Công Giáo chính gốc. Khi còn nhỏ, cũng như bao đứa trẻ khác, tôi thích Giáng sinh, vì đó là dịp tôi được đi chơi với những người bạn của mình, tôi đến nhà thờ xem hoạt cảnh, những tiết mục văn nghệ và nhận những món quà. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi bắt đầu cuộc sống tự lập, học tập và làm việc tại Sài Gòn. Khi đó, tôi vẫn thích Giáng sinh và không khí của mùa Giáng sinh, nhưng thú thật rằng, chẳng biết từ bao giờ, tôi cũng ít đến nhà thờ và cũng chẳng mấy quan tâm về các hoạt động của người kitô hữu trong mùa Giáng sinh. Với tôi Giáng sinh là dịp tôi gặp gỡ bạn bè. Nói đúng hơn, Giáng sinh đơn thuần là một lý do hay cơ hội để tôi có dịp hòa mình vào những bữa tiệc của những ngày cuối năm. Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn đối với một người Công giáo như tôi, nhưng tôi biết rằng vẫn có những người Công giáo khác, bởi nhiều lý do khác nhau, họ vẫn chỉ coi Giáng sinh là một ngày nghỉ, hay một dịp để tụ họp và tham gia vào những bữa tiệc, đặc biệt là vào những ngày cuối năm.
Vì Giáng sinh cũng là lúc một năm sắp qua đi. Tôi còn nhớ, vài năm trước, những ngày cuối năm và se lạnh, cũng vào dịp Giáng sinh, như thường lệ, tôi và bạn bè có dịp ngồi lại với nhau. Chúng tôi tâm sự và kể cho nhau nghe câu chuyện của một năm. Trong cuộc trò chuyện đó, bất chợt một người bạn ngoại đạo hỏi tôi rằng: “Ê! Giáng sinh có ý nghĩa như thế nào với mày?” – một câu hỏi khiến tôi có một chút khựng lại và lúng túng, nhưng tôi cũng đáp lại: “là ngày Chúa sinh ra đời, chỉ vậy thôi!” tôi nói tiếp “là là ngày nghỉ, là dịp tao với mày ngồi lại với nhau”. Nhưng có vẻ nó không hài lòng với câu trả lười của tôi, và hình như tôi cũng vậy, nhưng thú thật, khi đó tôi chẳng có câu trả lời nào tốt hơn. Sau bữa tiệc, câu hỏi đó cũng biến mất, và dường như cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục mà chẳng có chút bận tâm gì về câu trả lời của tôi.
Một năm mới lại bắt đầu, tôi vẫn bạn rộn với công việc của mình mà quên mất thời gian. Vào một ngày, sau khi tan làm vào khoảng 9 giờ tối, đang trên đường về nhà tôi đi ngang một nhà thờ, bất chợt cái se lạnh cuối năm và sự nhộn nhịp của mọi người làm tôi giật mình nhận ra, Giáng sinh lại đến! Tôi dừng xe và từ từ bước đi dưới những ánh đèn trang trí. Giữa không khí vui tươi và nhộn nhip của mọi người, tôi dựng lại trước hang đá và nhìn Chúa hài đồng, tôi lại tự hỏi “với tôi, Giáng sinh có ý nghĩa gì?” Có lẽ, tôi không biết một câu trả lời chính xác cho câu hỏi này là gì, và tôi cũng chẳng thể hiểu được rằng tại sao một Thiên Chúa lại trở nên khiêm nhường giữa loài người? nhưng dường như tôi thấy cuộc sống của tôi như chậm lại, bỏ lại mọi lo lắng và một cảm giác bình an mà lâu rồi tôi chưa cảm nhận được. Trong tâm trí tôi một câu hát lại vang vọng:
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm”
Chính giây phút đó, tôi chợt hiểu rằng, dường như cuộc sống bận rộn và đầy lo toan đã khiến tôi quên đi sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời tôi, và sự bất ổn của cuộc sống đã làm tôi mất đi bình an nơi Thiên Chúa. Tôi không biết rằng tôi có đủ “thiện tâm” để xứng đáng với bình an mà Thiên Chúa trao ban, nhưng tôi tin rằng Ngài là đấng yêu thương và Ngài muốn tất cả con cái của Ngài đều được bình an. Tôi tin như thế! Tôi vẫn biết rằng “Bình an” mà Thiên Chúa trao ban cho con người còn lớn lao hơn những gì tôi có thể hiểu được. Nhưng với tôi bây giờ, nếu ai đó lại hỏi “Giáng sinh có ý nghĩa như thế nào với tôi? Thì tôi vẫn sẽ trả lời rằng “là ngày Chúa sinh ra đời” Hơn thế, đó là ngày bình an, hy vọng, và niềm vui tràn ngập trên thế gian này. Vì sự xuất hiện của Chúa Giêsu là sự mặc khải vĩ đại nhất về vinh quang và tình yêu của Thiên Chúa dành cho nhân loại. Trên tất cả, sự bình an này cho tất cả những ai tin vào hài đồng Giêsu và sẽ lan tỏa khắp mọi nơi đón nhận sự hiện diện của Ngài. Vinh quang của Ngài, bình an của chúng ta.