Đức tin không phải là vũ khí để chia rẽ!
Ngày nay, chúng ta đang chứng kiến một thực trạng đáng buồn: nhiều người nhân danh đức tin để công kích, hạ bệ và loại trừ lẫn nhau. Thật tệ dù Công giáo hay Tin Lành hay bất kỳ giáo hội Kitô hữu nào– thay vì cùng nhìn về Đức Kitô – lại quá dễ sa vào những cuộc tranh luận, bới móc, chỉ trích, nhằm chứng minh “ai đúng, ai sai”.
Nhưng xin hỏi thẳng: Chúa Giêsu có bao giờ dạy chúng ta như thế không?
Ngài đến để quy tụ chứ không phải để phân rẽ; để hàn gắn chứ không phải để khoét sâu vết thương. Khi chúng ta lấy Kinh Thánh để “chứng minh” người khác sai, hay lấy giáo lý để “đánh bại” nhau, thì có khi chúng ta đã biến chính đức tin thành vũ khí. Và như thế, thay vì làm chứng cho Chúa, ta lại làm chứng cho chính cái tôi hẹp hòi của mình.
Chúng ta cùng một Đức Kitô
Công giáo hay Tin Lành – chúng ta không có hai Đức Kitô khác nhau, cũng không có hai Thiên Chúa đối nghịch nhau. Tất cả đều cùng tin nhận Đức Giêsu là Chúa và là Đấng Cứu Độ. Khác biệt chỉ nằm ở cách hiểu, cách diễn đạt, cách sống niềm tin. Vậy thì, có đáng để biến những khác biệt ấy thành hố sâu ngăn cách?
Cái cần thay đổi: Tư tưởng và thái độ
-
Thay vì đố kỵ và công kích, hãy học cách tôn trọng và lắng nghe.
-
Thay vì coi nhau là “đối thủ trong đức tin”, hãy coi nhau là anh chị em trong cùng một gia đình Thiên Chúa.
-
Thay vì loay hoay với câu hỏi “Ai đúng hơn?”, hãy trở về với câu hỏi cốt lõi: “Làm sao để sống giống Đức Kitô hơn?”
Nếu ai đó vẫn giữ tư tưởng bảo thủ, khư khư chống đối, thì thực ra họ không bảo vệ được đức tin, mà chỉ đang nuôi lớn cái tôi kiêu ngạo. Đức tin thật sự không nằm trong lời biện luận, nhưng nằm trong đời sống yêu thương và bác ái.
Lời mời gọi
Thế giới hôm nay không cần thêm những Kitô hữu chia rẽ, nhưng cần những chứng nhân hiệp nhất. Không cần những người cãi lý giỏi, mà cần những con người sống tình yêu thật. Không cần những lời tuyên bố hùng hồn “tôi đúng, anh sai”, mà cần những cử chỉ khiêm nhường dám nói: “Dù khác biệt, chúng ta vẫn cùng thuộc về một Chúa.”
Chúng ta sẽ còn tiếp tục chia rẽ cho đến khi nào ta dám từ bỏ cái tôi và nhìn nhau bằng ánh mắt của Đức Kitô. Và chỉ khi đó, đức tin mới thực sự trở thành nhịp cầu để nối kết, chứ không phải là vũ khí để chia rẽ.
Discussion about this post