Thánh Lễ Chúa Hiển Dung – Bài Giảng của ĐTC Phanxicô
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 1 năm 2024
Các nhà Thông Thái lên đường tìm kiếm vị Vua mới hạ sinh. Họ là hình ảnh các dân tộc trên thế giới đang hành trình tìm kiếm Thiên Chúa, hình ảnh của những người ngoại quốc hiện đang được dẫn lên núi của Chúa (x. Is 56:6-7), của những người bây giờ, từ xa, có thể nghe được sứ điệp về ơn cứu độ (x. Is 33:13), của tất cả những người đã bị hư mất và giờ đây đang nghe thấy tiếng vẫy tay thân thiện. Vì bây giờ, nơi thân thể của Hài Nhi Bêlem, vinh quang của Chúa đã được tỏ hiện cho mọi dân nước (x. Is 40:5) và “mọi dân tộc sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” (Lc 3:6). Đây là cuộc hành hương của nhân loại, của mỗi người chúng ta, đang đi từ xa đến gần. Các nhà Thông Thái ngước mắt lên trời, nhưng đôi chân họ đang hành trình trên trái đất và trái tim họ cúi xuống tôn thờ. Cha xin nhắc lại điều này: mắt họ ngước lên trời, đôi chân họ bước đi trên trái đất và trái tim họ cúi xuống tôn thờ.
Đầu tiên, mắt họ ngước lên trời. Các nhà Thông Thái tràn đầy khao khát về sự vô tận nên họ ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm vắng. Họ không dành cả cuộc đời để nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, thu mình lại, bị giới hạn bởi những chân trời trần thế, lê bước về phía trước trong sự cam chịu hay than thở. Họ ngẩng cao đầu và chờ đợi ánh sáng có thể soi sáng ý nghĩa cuộc đời họ, ơn cứu độ xuất hiện từ trên cao. Sau đó, họ nhìn thấy một ngôi sao sáng hơn tất cả những ngôi sao khác, điều này khiến họ mê hoặc và khiến họ bắt đầu cuộc hành trình. Ở đây chúng ta thấy chìa khóa để khám phá ý nghĩa thực sự của cuộc đời chúng ta: nếu chúng ta vẫn khép kín trong những giới hạn chật hẹp của những sự vật trần thế, nếu chúng ta lãng phí, cúi đầu, làm con tin cho những thất bại và những hối tiếc của chúng ta; nếu chúng ta khao khát của cải và tiện nghi trần thế – những thứ có hôm nay và ngày mai không còn nữa – thay vì trở thành người tìm kiếm sự sống và tình yêu, thì cuộc sống của chúng ta dần dần mất đi ánh sáng. Các nhà Thông Thái, vẫn là người từ phương xa và chưa gặp Chúa Giêsu, dạy chúng ta hướng tầm nhìn lên cao, ngước mắt lên trời, lên những ngọn đồi, từ đó sự giúp đỡ của chúng ta sẽ đến, vì sự giúp đỡ của chúng ta là từ Chúa ( xem Tv 121:1-2).
Các con thân mến, chúng ta hãy ngước mắt lên trời! Chúng ta cần ngước mắt lên cao để có thể nhìn thực tại từ trên cao. Chúng ta cần điều này trên hành trình cuộc đời, chúng ta cần để mình bước đi trong tình bạn với Chúa, chúng ta cần tình yêu của Ngài nâng đỡ chúng ta, và ánh sáng lời Ngài hướng dẫn chúng ta, như một ngôi sao trong đêm. Chúng ta cần phải bắt đầu cuộc hành trình này, để đức tin của chúng ta không bị thu gọn thành một tập hợp những việc sùng kính tôn giáo hay chỉ là vẻ bề ngoài, mà thay vào đó sẽ trở thành ngọn lửa bùng cháy trong chúng ta, khiến chúng ta trở thành những người say mê tìm kiếm khuôn mặt của Chúa và làm chứng cho Ngài. Sách Phúc Âm. Chúng ta cần điều này trong Giáo hội, nơi thay vì chia rẽ thành các nhóm dựa trên ý tưởng riêng của chúng ta, chúng ta được mời gọi đặt Thiên Chúa trở lại trung tâm. Chúng ta cần phải từ bỏ các hệ tư tưởng giáo hội để có thể khám phá ý nghĩa của Mẹ Giáo Hội, thói quen của giáo hội. Các hệ tư tưởng giáo hội, không; ơn gọi trong giáo hội, vâng. Chúa, chứ không phải những ý tưởng hay dự án của chúng ta, phải ở trung tâm. Chúng ta hãy khởi hành một lần nữa từ Chúa; chúng ta hãy tìm nơi Người lòng can đảm không nản chí trước khó khăn, sức mạnh để vượt qua mọi trở ngại, niềm vui sống trong sự hiệp thông hài hòa.
Các nhà Thông Thái không chỉ ngắm nhìn các vì sao, những vật thể lạ trên cao; họ cũng có đôi chân hành trình trên trái đất. Họ lên đường đi Giêrusalem và hỏi: “Chúa Hài Đồng mới sinh của dân Do Thái ở đâu? Vì chúng tôi đã thấy ngôi sao của Người mọc lên và đến đây để bái lạy Người” (Mt 2:2). Một điều duy nhất: đôi chân của họ gắn liền với sự chiêm niệm. Ngôi sao sáng trên bầu trời đưa họ đi du hành trên các con đường của thế giới. Ngước mắt lên cao, họ được hướng dẫn để hạ thấp họ xuống thế giới này. Khi tìm kiếm Thiên Chúa, họ được hướng dẫn để tìm thấy Người nơi con người, nơi Hài Nhi nằm trong máng cỏ. Vì đó là nơi Thiên Chúa vô cùng vĩ đại đã tỏ mình ra: trong cái nhỏ bé, cái nhỏ bé vô cùng. Chúng ta cần sự khôn ngoan, chúng ta cần sự trợ giúp của Chúa Thánh Thần, để hiểu được sự cao cả và nhỏ bé trong sự tỏ hiện của Thiên Chúa.
Các con thân mến, chúng ta hãy tiếp tục hành trình trên trái đất này! Hồng ân đức tin được ban cho chúng ta không phải để nhìn lên trời (x. Cv 1:11), nhưng để hành trình dọc các nẻo đường thế giới như những chứng nhân cho Tin Mừng. Ánh sáng chiếu soi cuộc đời chúng ta, Chúa Giêsu, được ban cho chúng ta không phải để sưởi ấm màn đêm của chúng ta, nhưng để những tia sáng xuyên qua bóng tối đang bao trùm rất nhiều hoàn cảnh trong xã hội chúng ta. Chúng ta tìm thấy Thiên Chúa đến thăm chúng ta, không phải bằng cách đắm mình trong một lý thuyết tôn giáo tao nhã nào đó, nhưng bằng cách bắt đầu một cuộc hành trình, tìm kiếm những dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống hàng ngày, và trên hết là gặp gỡ và chạm vào thân xác của anh chị em chúng ta. Chiêm ngưỡng Thiên Chúa là điều đẹp đẽ, nhưng nó chỉ có kết quả nếu chúng ta chấp nhận rủi ro, rủi ro trong việc phục vụ đưa Thiên Chúa đến với chúng ta và người khác. Các nhà Thông Thái lên đường tìm kiếm Thiên Chúa, vị Thiên Chúa vĩ đại, và họ đã tìm thấy một đứa trẻ. Điều quan trọng là tìm thấy Thiên Chúa bằng xương bằng thịt, trên khuôn mặt của những người chúng ta gặp hàng ngày, và đặc biệt nơi những người nghèo. Các nhà Thông Thái dạy chúng ta rằng cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa luôn mở ra cho chúng ta một thực tại lớn lao hơn, khiến chúng ta thay đổi lối sống và biến đổi thế giới của chúng ta. Theo lời của Đức Giáo hoàng Bênêđíctô XVI: “Khi thiếu niềm hy vọng đích thực, người ta tìm hạnh phúc trong cơn say, trong sự dư thừa, thái quá, và chúng ta hủy hoại chính mình và thế giới… Vì lý do này, chúng ta cần những người nuôi dưỡng niềm hy vọng lớn lao và do đó có lòng can đảm lớn lao: lòng can đảm của các nhà Thông Thái, những người đã thực hiện một cuộc hành trình dài theo sau một ngôi sao, và đã có thể quỳ xuống trước Hài nhi và dâng lên Ngài những món quà quý giá của họ” (Bài giảng, ngày 6 tháng 1 năm 2008).
Cuối cùng, chúng ta cũng hãy xem xét rằng các nhà Thông Thái có trái tim cúi đầu tôn thờ. Họ quan sát ngôi sao trên trời, nhưng họ không nương tựa vào lòng sùng mộ thế giới khác; họ khởi hành nhưng họ không lang thang khắp nơi như những du khách không có đích đến. Họ đến Bêlem, và khi nhìn thấy Hài Nhi, “họ đã quỳ xuống và tỏ lòng tôn kính” (Mt 2:11). Sau đó, họ mở rương kho báu và dâng tặng Ngài vàng, nhũ hương và mộc dược. “Với những món quà thần bí này, họ cho biết danh tính của người mà họ tôn thờ: bằng vàng, họ tuyên bố rằng Người là Vua; với trầm hương, rằng Ngài là Thiên Chúa; với một dược, rằng ông ấy sẽ phải chết” (Thánh Grêgôriô Cả , Hom. X in Evangelia, 6). Một vị Vua đến để phục vụ chúng ta, một Thiên Chúa đã trở thành con người. Trước mầu nhiệm này, chúng ta được mời gọi khấn lạy thờ phượng: thờ phượng Thiên Chúa đến trong sự bé nhỏ, Đấng ngự trong nhà chúng ta, Đấng chết vì tình yêu. Vị Thiên Chúa, “mặc dù được biểu hiện bởi bầu trời bao la và những dấu hiệu của các vì sao, đã chọn được tìm thấy… dưới một mái nhà thấp hèn. Trong thân xác yếu đuối của một đứa trẻ sơ sinh được quấn tã, Người được các nhà Thông Thái tôn thờ và gây ra nỗi sợ hãi cho những kẻ ác” (Thánh Augustinô, Serm. 200). ). Thưa anh chị em, chúng ta đã mất đi thói quen thờ phượng, chúng ta đã mất đi khả năng tôn thờ. Chúng ta hãy khám phá lại sở thích của chúng ta đối với việc cầu nguyện tôn thờ. Chúng ta hãy thừa nhận Chúa Giêsu là Thiên Chúa và Chúa của chúng ta và tôn thờ Ngài. Hôm nay các đạo sĩ mời chúng ta tôn thờ. Ngày nay, giữa chúng ta đang thiếu sự tôn thờ.
Các con thân mến, giống như các nhà Thông Thái, chúng ta hãy ngước mắt lên trời, chúng ta hãy lên đường tìm kiếm Chúa, chúng ta hãy cúi đầu thờ lạy. Nhìn lên trời, bắt đầu cuộc hành trình và tôn thờ. Và chúng ta hãy cầu xin ơn không bao giờ đánh mất lòng can đảm: lòng can đảm để trở thành những người tìm kiếm Thiên Chúa, những con người nam nữ của niềm hy vọng, những người can đảm mơ mộng nhìn lên bầu trời, lòng can đảm kiên trì bước đi trên các nẻo đường của thế giới này với sự mỏi mệt của một cuộc đời. cuộc hành trình thực sự, và lòng can đảm tôn thờ, lòng can đảm nhìn lên Chúa, Đấng soi sáng mọi người nam nữ. Xin Chúa ban cho chúng ta ân sủng này, trên hết là ân sủng biết tôn thờ.
Chuyển ngữ
Nguồn Vatican