Chúng ta tìm thấy Chúa ở đâu?
“Ngày nọ có một cậu bé muốn đi gặp Chúa. Cậu nghĩ chuyến đi tới nơi Chúa ngự sẽ rất lâu; nên cậu đã gói ghém hành lý của mình với rất nhiều bánh quy và sáu lon nước hoa quả, rồi cậu bắt đầu cuộc hành trình của mình. Sau khi cậu vừa đi được ba khu phố, cậu gặp một người phụ nữ lớn tuổi. Bà đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên và nhìn chằm chằm vào vài con chim bồ câu. Cậu quyết định ngồi cạnh bà một lúc. Cậu để ý thấy bà trông có vẻ đói bụng; nên cậu lấy một chiếc bánh quy từ trong ba lô ra và đưa cho bà.
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy và mỉm cười thật tươi với cậu. Cậu thích nụ cười của bà đến mức cậu muốn nhìn thấy bà cười lần nữa; thế rồi cậu thò tay vào ba lô lấy ra một lon nước hoa quả và đưa cho bà. Một lần nữa bà lại mỉm cười với cậu. Cuối cùng cậu bé và người phụ nữ lớn tuổi đã ngồi với nhau ở công viên suốt một buổi chiều.
Khi trời dần tối, cậu quyết định đã đến lúc phải rời đi. Cậu đứng dậy và bắt đầu rời đi; nhưng chỉ đi được vài bước thì cậu dừng lại, quay người và chạy trở lại chỗ người phụ nữ và ôm bà. Lúc đó bà cười với cậu bằng nụ cười tươi nhất của mình.
Khi cậu trở về nhà không lâu sau, mẹ cậu ngạc nhiên trước vẻ mặt vui mừng của cậu. Đó là biểu hiện của niềm vui mà đã lâu rồi mẹ cậu chưa được thấy. Mẹ cậu hỏi, “Hôm nay con đã làm gì khiến con vui thế?” Cậu trả lời, “Con đã ăn trưa với Chúa…Mẹ biết không? Chúa có nụ cười đẹp nhất mà con từng thấy!”
Trong khi đó, người phụ nữ cũng trở về nhà. Con trai bà sửng sốt trước
vẻ mặt vui mừng và đầy bình an của bà khi bà bước qua cửa; nên con trai bà đã hỏi bà, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã làm gì khiến mẹ vui thế?” Bà trả lời, “Mẹ đã ăn trưa ở công viên với Chúa. . . Con biết đấy, Chúa trẻ hơn mẹ nghĩ rất nhiều.” (Kathleen M Sullivan, Ph. D, I Had Lunch with God, xuất bản bởi AuthorHouse, 13 tháng Năm, 2008, trang 9).
Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, được gọi là “Emmanuel”, một từ tiếng Do Thái có nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.” Con Thiên Chúa có thể đến trần gian bằng nhiều cách. Trên tất cả, Ngài là Thiên Chúa; mọi sự đều có thể đối với Ngài. Nhưng Ngài đã chọn đến và ở với chúng ta bằng một cung cách rất quen thuộc: hơn 2.000 năm trước tại thị trấn nhỏ Bêlem, một trẻ thơ đã chào đời. Vào đêm đó, Chúa tỏ lộ sự hiện diện của Ngài “trong xác phàm”. Lần đầu tiên, nhân loại có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chúa khi họ nhìn vào Chúa Hài Đồng.
Thiên Chúa muốn bày tỏ sự hiện diện yêu thương của Ngài giống như Ngài đã làm ở Bêlem cách đây hơn hai ngàn năm. Chúng ta không phải là Thiên Chúa nhưng Thiên Chúa lại chọn chúng ta làm công cụ để thông truyền sự hiện diện của Ngài. Thánh Phaolô nhắc nhở chúng ta về điều này trong Kinh Thánh. Ngài nói trong thư thứ nhất gửi Côrintô: “Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Đền Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?” (3:16). Vì Chúa ngự trong chúng ta nên Chúa có thể thông ban tình yêu của Ngài bằng những cách quen thuộc nhất – như một cậu bé thân thiện với những chiếc bánh quy và vài lon nước hoa quả, hay như một phụ nữ hồn hậu trong những năm tháng “hoàng hôn” của mình.
Trong Thánh lễ Giáng Sinh này, Chúa Giêsu sẽ mạc khải sự hiện diện của Ngài một cách rất đặc biệt: Ngài sẽ đến với chúng ta trong bí tích Thánh Thể. Trong thánh lễ, chúng ta có cơ hội ở lại nơi Chúa hiện diện – Ngài là tác giả của sự sống và là Đấng Cứu Độ trần gian. Chúng ta có cơ hội tương tự như những người mục đồng ngày xưa khi họ gặp trẻ thơ Giêsu tại Bêlem. Trên thực tế, chúng ta thực sự có một đặc quyền còn lớn hơn cả các mục đồng bởi vì chúng ta có thể đón nhận Chúa Giêsu vào trong thân xác và linh hồn của chúng ta khi chúng ta rước Thánh Thể Chúa. Trong Thánh lễ Giáng Sinh này, chúng ta thực sự có thể “ăn trưa với Chúa!”
Chúa Giêsu muốn ở với chúng ta trong dịp Giáng Sinh này. Ngài muốn ở với chúng ta trong Thánh lễ, tại văn phòng, ở trường học, ở nhà, trong kỳ nghỉ và bất cứ nơi nào chúng ta có mặt.
Chúa Giêsu muốn hiện diện với chúng ta. Chúng ta có muốn hiện diện với Ngài không?
Phêrô Phạm Văn Trung
(https://stjohnthebaptistcatholicchurch.weebly.com)